Cô đơn giữa tất cả những mối quan hệ của mình, chông chênh giữa chính cuộc đời mình...
Có lẽ càng trưởng thành, người ta càng ngại chia sẻ với nhau những nỗi buồn của riêng mình, mà thay vào đó là gói thật kỹ rồi giấu nó vào một góc nào đó trong tim. Sự tĩnh lặng đôi lúc lại chẳng đồng nghĩa với bình yên. Sự cô đơn cứ như sóng biển, lúc dữ dội, khi dịu êm nhưng cũng đủ để xô ngã bất cứ thứ gì trên cát. Cô đơn là thế nhưng vẫn chọn cho mình sự tĩnh lặng.
|
Ảnh minh họa (Internet). |
“Cô đơn giữa tất cả những mối quan hệ của mình, chông chênh giữa chính cuộc đời mình. đôi lúc muốn trốn chạy khỏi tất cả những công việc đang có, những con người đang quen mà đi hoang về một miền đất lạ. Muốn sáng mai mở mắt đã ở một căn phòng nào đó mà mình chưa từng đặt chân tới, nhâm nhi một tách cà phê, đọc một quyển sách chưa bao giờ nghe tới tên, làm vài điều điên rồ mà chưa bao giờ nghĩ. Giữa thế giới hàng tỷ người đôi khi chợt nhận ra cái việc không quen một ai, không ai biết về mình cũng là một miềm hạnh phúc khác lạ mà ai từng sống cũng đã từng mong muốn trải qua một lần.” – (hoahongtim – Guu.vn)
“Bạn đã nếm đủ hết cô đơn hay chưa? Là lạc lõng khi đứng giữa chốn đông người, thấy lòng nguội lạnh khi có bao nhiêu bàn tay muốn nắm lấy. Là cảm giác loay hoay, không lối thoát trong chính thế giới của riêng mình. Lúc đó chúng ta nhận ra cô đơn với chính mình thật đáng sợ nhưng nên nhớ cô đơn không phải là cô độc. Chỉ là chúng ta tìm một-thế-giới-khác ít xô bồ vội vã để tạm thời dừng chân mà thôi.
Cô đơn không có nghĩa là không hạnh phúc, chỉ là đối với người trẻ, đôi lúc họ chọn niềm vui và những bình yên trong chuỗi ngày cô đơn, buộc chặt nó vào tim để sống và tận hưởng. Niềm vui đó thật đặc biệt.
Là vì người trẻ, chúng ta đứng giữa một con đường lớn nhiều ngã rẽ, cảm xúc hỗn độn, thăng trầm của cuộc đời nào ai biết được. Chúng ta sống hết mình, đánh đổi nhiều thứ ở cái tuổi thanh xuân này, đến lúc nào đó cần ngoái đầu nhìn lại tự vấn bản thân có bao điều đã bỏ lỡ, bao điều đã để nó trôi đi trong lặng lẽ. Tuổi trẻ, chúng ta được và mất, giành và giữ, tìm đến với cô đơn như nhìn vào một chiếc gương thật lớn, soi mình vào đó, đã trưởng thành lên chưa và đã sống ra sao?
Chỉ có chúng ta mới hiểu cô đơn ở tuổi trẻ là cảm giác thật đặc biệt cần phải đối mặt và trải qua để biết rằng cuộc đời này đã nếm đủ mọi dư vị. Đó là lúc tâm rất tĩnh, lòng an yên, nghe nhịp tim duỗi ra.
Và cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ, những kẻ sợ cô đơn là những kẻ đã lãng phí một đời bình yên.” – (Trí thức trẻ)
|
Ảnh minh họa (Internet). |
Hà Nội đang bước vào những ngày đông lạnh, trái tim cất kỹ một nỗi cô đơn. Sáng sớm đón chờ một tia nắng mỏng manh khẽ rơi xuống mặt đất lạnh. Lang thang quanh những quán café quen, vẫn lặng lẽ chọn một chỗ ngồi kín mà dường như chẳng ai tranh giành, đối diện vẫn chỉ là khoảng trống chưa ai có thể lấp đầy.
Người trẻ dễ buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt, dễ cô đơn giữa những rộng dài của năm tháng.
Cô đơn thôi mà, cô đơn đâu có gì sai…
Mọi góp ý, phản ánh hoặc cộng tác viết bài. Vui lòng liên hệ theo địa chỉ:
[email protected]
[email protected]
hoặc [email protected]