Trước đây, dù là giang hồ số má, dù chẳng gớm tay khi gây án, chùn tay khi giết người nhưng khi bị bắt, rồi bị kết án tử hình, không ít người trong số họ đã vô cùng sợ hãi.
Tin nên đọc
Hà Nội: Nam thanh niên nhảy lầu tự tử từ tầng 29 khu đô thị Xa La
Tử tù và những ngày tháng cuối cùng trên cõi đời: Từ đứa trẻ vá xăm thành ông chủ rồi tan nát cuộc đời vì "chiếu đỏ đen"
Thiếu nữ tự tử vì bị nhóm bạn thân hiếp dâm
Tây Ninh: Giết vợ rồi treo cổ tự tử nhưng không thành
Ám ảnh kinh hoàng với cái chết, chốn biệt giam họ đã sống trong hoảng loạn, nhiều người đã nằng nặc làm đơn để xin được nhanh chóng "ra đi".
|
Ngày 17/11/2017, thi hành án tử hình Nguyễn Hải Dương vụ thảm sát 6 người. |
Không phải muốn tử hình sớm là được
Tử tù thường ngủ ban ngày và thức ban đêm, bình minh của họ là khi mặt trời lặn. Các cuộc thi hành án tử hình bao giờ cũng bắt đầu vào lúc tờ mờ sáng và kết thúc vào trước lúc mặt trời mọc.
Khi trời sáng, thấy mình vẫn yên vị trong phòng biệt giam, ấy là lúc tử tù biết mình vẫn còn được sống và có thể yên tâm mà ngủ. Thế nhưng, nhiều tử tù chẳng còn sợ sệt tiếng kẽo kẹt của cánh cửa sắt mở ra khi nửa đêm.
Thậm chí, họ còn mong chờ, cửa phòng mình sẽ mở để được đi về bên kia thế giới “sớm ngày nào tốt ngày đó”. Với trường hợp hung thủ vụ thảm sát Bình Phước, Nguyễn Hải Dương cũng từng nộp đơn xin tử hình sớm.
Theo luật sư Đỗ Hải Bình, Đoàn Luật sư TP HCM, người được chỉ định bảo vệ quyền lợi cho Dương cho biết lý do được Dương đưa ra là mọi lỗi lầm đã quá rõ ràng như cáo trạng, không gì có thể chối cãi.
Dương cho biết thấy "chán sống", bản thân thấy còn sống ngày nào là còn gây phiền phức cho người khác ngày đó, nhất là thấy mẹ Dương thường xuyên lên xuống thăm nuôi, lo tốn kém thời gian, tiền bạc,... của mẹ và gia đình. Sau khi bị tuyên án tử hình, Dương cũng không có đơn gửi Chủ tịch nước xin giảm án.
Một người thân của Dương kể lại: “Dương có 3 điều mong mỏi trước khi thi hành án tử. Đó là, mong gia đình Vũ Văn Tiến thứ lỗi. Thứ hai, xin giảm tội cho Vũ Văn Tiến khỏi chịu án tử hình. Thứ ba, gia đình khỏe mạnh và Dương được thi hành án càng sớm càng tốt”.
Tử tù Lê Xuân Trường có lẽ là người phá kỷ lục, khi ở phòng biệt giam đến 8 năm tại Trại tạm giam Công an TP.Hải Phòng: “Chuẩn bị lên Hà Nội thi hành án nhé”.
Thường thì tử tù nghe cán bộ quản giáo nói vậy sợ đến "tè" ra quần, nhưng khi nghe nói vậy Trường chỉ cười buồn: “Thầy cứ đùa em, em chưa được chết đâu”.
Trường bị kết án tử hình vào ngày 1/2/2008 với 4 tội danh “gồm “Giết người, “Cướp tài sản”, “Cố ý gây thương thích” và “Đánh bạc”.
Ngày trước, dù tội danh đầy mình, đặc biệt từng 2 lần ra tay giết người tàn độc nhưng Trường vẫn hy vọng được sống nên đã làm đơn xin được giảm án. Tất nhiên, mong muốn đó của Trường chẳng thể được toại nguyện.
Trường đã sẵn sàng cho cái chết của mình bằng cách viết lại di chúc, chia tài sản cho 2 người vợ cùng 2 đứa con của mình. Trường cũng viết cả nghìn trang thư dặn dò vợ con đủ điều. "Hậu sự” đã được chuẩn bị kỹ càng như thế nhưng đến giờ Trường vẫn sống… trong phòng biệt giam.
Trường đã 6 lần viết thư xin được… chết sớm. Trong thư ngày 15/3/2016, Trường viết: “Tôi không biết vì lý do gì mà án của tôi đã xử từ năm 2008 và tôi không kêu oan, tôi đã thừa nhận là bản án xử đúng người, đúng tội vậy mà tới giờ đã 8 năm kể từ ngày tôi bị tuyên án tử hình tôi vẫn chưa bị đi thi hành án”.
Trường cũng nêu ra lý do muốn được thi hành án sớm là vì: “Tôi bị đau dạ dày và đường ruột nên rất khổ sở, chỉ muốn được đi thi hành án sớm để chấm dứt cuộc đời khổ sở, bất hạnh này”.
Lý do viết trên giấy như vậy, nhưng ai cũng hiểu còn một nỗi đau còn lớn hơn bệnh tật mà Trường đang chịu đựng, là sự ân hận, nỗi đau dày vò khi nghĩ đến những đứa con.
Những ngày trong biệt giam, Trường đã tranh thủ viết nhật ký cho con. Cuốn nhật ký đã dày tới 2.000 trang.
Thương vợ, nhớ con, ân hận với quá khứ của mình, Trường dằn vặt, khổ sở. “Đi sớm” là cách Trường chấm dứt những ngày tháng day dứt khổ đau.
Mới xử cũng muốn chết sớm
Có những tử tù mới nhận án cũng làm đơn xin được thi hành án sớm, điển hình là trường hợp Nghiêm Văn Min (SN 1976), ở Chí Linh, Hải Dương.
Min là sát thủ trong vụ án vợ cuồng ghen thuê người giết chồng đình đám năm nào. Do ghen tuông, bà Nguyễn Thị Quyến ở huyện Kim Thành (Hải Dương) đã nhờ con rể tìm sát thủ để sát hại chồng là ông ông Nguyễn Đăng Thụy. Nhận “hợp đồng” trị giá 31 triệu đồng, Min đã cùng một "chiến hữu" tìm ông Thụy thanh toán.
Ngày 21/2/2011, tại xã Bắc Sơn, An Dương (Hải Phòng), Min đã gặp ông Thụy và sát hại ông này bằng súng hoa cải. Với tội ác trên, Min đã phải nhận bản án cao nhất của pháp luật.
Những ngày trong chốn biệt giam, mỗi khi người thân đến thăm, đặc biệt là sự xuất hiện của đứa con nhỏ, Min đã khóc rất nhiều.
Tâm sự với cán bộ quản giáo, Min bảo anh ta thương nhất mẹ và đứa con: “Người ta tự hào mỗi lần lên thành phố thăm con. Mẹ tôi cũng lên thành phố thăm con nhưng con ở trong tù”.
Mặc cảm tội lỗi, không muốn người thân phải khổ sở về mình nên Min đã làm đơn xin thi hành án sớm.
Theo các cán bộ quản giáo, có 2 lý do tử tù muốn được thi hành án sớm. Thứ nhất, nhiều tử tù thấy mình sống không còn ý nghĩa gì nữa, sống thêm ngày nào là khổ đau ngày đó cho cả bản thân và người nhà nên muốn chấm dứt cuộc sống sớm cho nhẹ nhõm.
Thứ hai, lý do chính là hiện nay thi hành án bằng cách tiêm nên tử tù đã bớt sợ hơn rất nhiều so với hình thức “dựa cột” trước đây.
Ám ảnh về cái chết đau đớn không còn nên tử tù ít hoảng loạn, bình tĩnh hơn nhiều khi đón nhận cái chết. Một ngày giữa tháng 8/2017, sau hơn 6 năm gây ra vụ án giết người man rợ, tử tù Nghiêm Văn Min đã bị đưa đi thi hành án tại Trại giam số 1, Công an TP Hà Nội.
Không thể chịu đựng nỗi ân hận giày vò
Nguyễn Văn Thành (SN 1989, trú tại xã Diễn Lâm, huyện Diễn Châu, Nghệ An) phải gọi nạn nhân là mợ vì chị Phạm Thị Hà lấy cậu họ của Thành.
Ngày 30/6/2011, vì hai vợ chồng giận nhau nên vợ Thành bỏ về nhà ngoại, Thành ở nhà một mình. Trong đêm khuya vắng trằn trọc không ngủ được, chợt Thành nghĩ đến chị Hà, người mà Thành vẫn gọi bằng mợ và xưng cháu cũng đang ở nhà một mình vì chồng làm ăn xa.
Ý nghĩ đen tối chợt lóe lên trong đầu Thành. Đến cổng thấy chị Hà đã ngủ, Thành gõ cửa. Biết là người cháu nên chị Hà không đề phòng mà mở cửa cho Thành vào nhà.
Cửa vừa mở, Thành chui ngay vào nhà và sau mấy câu than thở buồn chán, anh ta với tay tắt đèn rồi giở trò dâm ô với mợ. Chị Hà phản ứng quyết liệt, nhưng "con quỷ dâm dục" khiến Thành mất hết lý trí.
Anh ta đè người phụ nữ xuống giường, dùng chăn phủ lên mặt để nạn nhân không kêu la được rồi thực hiện hành vi hiếp dâm. Sau khi đã thỏa mãn thú tính, Thành phát hiện nạn nhân tắt thở nên vội vàng lấy chăn phủ kín xác chết rồi trở về nhà.
Trước khi khép cửa nhà chị Hà, anh ta không quên gỡ đôi bông tai bằng vàng của nạn nhân. Thành đâu ngờ khi gây ra cái chết cho chị Hà, anh ta còn cướp đi mạng sống của một bào thai đang tuần thứ 10 của mợ.
Với hành vi giết người, hiếp dâm, trộm cắp tài sản, Thành bị TAND tỉnh Nghệ An tuyên phạt tử hình. Thành kháng án, cố vớt vát đường sống nhưng phiên tòa phúc thẩm không cho anh ta cơ hội. Những ngày trong trại giam, Thành luôn rơi vào trạng thái hoang mang, tinh thần suy sụp.
Không còn cơ thể trai tráng như ngày mới bị đưa ra xét xử, Thành gầy đi rất nhiều, khuôn mặt bơ phờ, hốc hác.
Hơn một năm kể từ khi tội ác bị phanh phui, nằm trong phòng biệt giam chờ ngày thi hành án tử hình, ký ức về cái đêm định mệnh vẫn ám ảnh gã trong từng giấc ngủ khiến Thành không có đêm nào trọn giấc.
Gã tử tù càng đau đớn hơn khi hay tin mẹ mình vì quá đau buồn, tủi nhục đã qua đời, còn người cha già nua vừa phải làm đám tang cho vợ, vừa chạy vạy khắp nơi mượn tiền để bồi thường cho gia đình nạn nhân mà vẫn không được nhà chị Hà chấp nhận.
Thành thấm thía nỗi đau hắn gây ra cho bố mẹ, luôn day dứt tội lỗi, hắn muốn được đền tội sớm để chấm dứt những tháng ngày đau khổ, dằn vặt.
Trong lá thư gửi Chủ tịch nước, Thành xin được sớm thi hành án để không còn phải chịu đau khổ, lương tâm cắn rứt nữa. Thành biết tội của mình quá kinh khủng và đáng nghìn lần chết.
Anh ta ao ước được sớm đền tội để khỏi phải suy nghĩ hằng ngày hằng đêm, và hy vọng sự đền mạng của mình sẽ sớm chấm dứt cảnh cha già lạy lục van xin gia đình nạn nhân.
Kẻ tử tù cũng mong cái chết của anh ta sẽ hóa giải sự căng thẳng giữa đôi bên gia đình vốn từng là mối quan hệ anh em, họ hàng. Không chỉ viết thư xin được chết, Thành còn viết thư gửi bố mẹ chị Hà bày tỏ sự sám hối.
Không biết bức thư sám hối của Thành có được gia đình nạn nhân chấp nhận hay không, nhưng ít ra trong những giờ phút cuối cùng của cuộc đời, Thành đã để lương tâm lên tiếng, tìm tới sự thanh thản để nhẹ bước về cõi chết.