Chiều qua, HĐXX sơ thẩm TAND TP Hà Nội đã tuyên án các bị cáo trong vụ gây thiệt hại 800 tỷ đồng cho PVN khi góp vốn vào Ngân hàng TMCP Đại Dương (Oceanbank).
Phiên tòa tạm thời “khép lại” phiên sơ thẩm xét xử vụ án “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” và “Lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản” xảy ra tại PVN, từ ngày 19/3.
|
Ông Đinh La Thăng đối diện bản án từ 18-19 năm tù. |
Dẫu quá trình tranh tụng, nói lời sau cùng đa số các bị cáo đã dùng nhiều lời nói của lòng trắc ẩn tìm kiếm sự chia sẻ, động lòng của HĐXX và dư luận xã hội, tuy nhiên thái độ của cơ quan công tố là rõ ràng.
“Các bị cáo đều là những người có chức vụ, quyền hạn, trách nhiệm trong việc quản lý tài sản, điều hành PVN, là những cán bộ đã trải qua nhiều vị trí công tác khác nhau, có quá trình rèn luyện, phấn đấu trong công tác. Tuy nhiên, các bị cáo đã thực hiện các hành vi vi phạm pháp luật với những quyết định làm trái quy định của Nhà nước trong quản lý kinh tế, dẫn đến hậu quả PVN mất vốn 800 tỷ đồng, gây thiệt hại đặc biệt lớn cho Nhà nước, lợi ích chung.” - đại diện VKS nêu quan điểm.
Vâng, nhiều bị cáo trong số 6 bị cáo phải ra hầu Tòa lần này là cán bộ cao cấp trong doanh nghiệp lớn - tập đoàn, thuộc diện cán bộ Ban Bí thư quản lý, đi xe biển xanh; lúc đang đương chức chỉ dưới ít người, trên hàng vạn, hàng triệu người; trải qua nhiều lớp đào tạo ngắn - dài, quy trình bổ nhiệm chặt chẽ.
Không thể nói, chưa hiểu hết các quy định của pháp luật như nhiều bị cáo nại ra.
Hành vi của các bị cáo không chỉ gây thiệt hại số tiền đặc biệt lớn, 800 tỷ đồng của Nhà nước mà còn xâm hại đến sự đúng đắn trong công tác quản lý tài sản nhà nước, xâm hại nghiêm trọng đến uy tín đạo đức của đội ngũ cán bộ, công chức trong bộ máy quản lý nhà nước nói chung và quản lý doanh nghiệp, tập đoàn nhà nước nói riêng, ảnh hưởng đến niềm tin của quần chúng nhân dân về hiệu quả hoạt động của các doanh nghiệp nhà nước và tạo ra dư luận xấu trong xã hội.
Vâng, thiệt hại “phi vật chất” lớn hơn nhiều lần thiệt hại về vật chất. Ngay cả việc các bị cáo phải ra trước Tòa đã là một sự thiệt hại chung về công tác cán bộ.
Điều hết sức nghịch lý là “trích ngang” lý lịch của các bị cáo ở vụ này (và rất nhiều vụ án lớn, trọng điểm) gần đây đều có học vị khoa học là tiến sĩ, cao cấp chính trị; ai cũng sức khỏe tốt để có thể “gánh vác” trách nhiệm của Đảng và Nhà nước phân công.
Tuy nhiên, trước Tòa, ngoài nêu lý do, nhận thức không đầy đủ pháp luật, tất cả các bị cáo đều muốn khai: sức khỏe yếu, nhiều bệnh tật. Đâu là ranh giới giữa “đổi mới”, “sáng tạo” và “tiền trảm hậu tấu”, “cố ý làm trái”?
Đâu là ranh giới “Lạm dụng chức vụ, quyền hạn chiếm đoạt tài sản” - và “Tham ô”? Gần như việc đưa các bị cáo ra xét xử với tội danh quy định tại Điều 165 và Điều 280 Bộ luật Hình sự đã là một sự “nhân văn” lớn đối với các bị cáo?
Nhiều vấn đề lớn buộc các nhà quản lý và giới làm luật, bảo vệ luật pháp phải suy nghĩ.